Song Yến Trang
(Thái-Vinh mến tặng chị Yến và anh Yến CN13)
Hai lần gặp nhau, chưa kịp tâm sự gì, anh đã cười hề hề xin kiếu về ngủ sớm để mai còn đi cày:
- Hôm nào rảnh nhớ ra nhà ăn cơm với anh nghen!
Tôi chụp ngay cơ hội cho đỡ nấu nướng:
- Cuối tuần nầy, được không anh?
- Ơ…cuối tuần nầy, anh mắc đi cày...
- Cày chi nhiều vậy anh?
- Bọn anh quá tuổi về hưu rồi…Ở nhà lấy cái gì ăn? Mà bả cày, mình nghỉ đâu được!
Nhìn theo bóng anh đi ngang tàng bên chị, tôi thầm nghĩ: “Thật là đôi trời sinh, nếu được cơ hội hành hiệp giang hồ thiệt khó có dịp cho mình vói tới làm quen; còn nói chi tới chuyện ra nhà ăn cơm chung!”
Bẵng đi một dạo, anh vui vẻ gọi thăm:
- Còn nhớ Yến không?
- Yến nào vậy hè?
- Song Yến bạn đồng song với Thiết Thạch đó. Thứ Bảy ra nhà anh ăn cơm nghen!
- Bộ ăn mừng nghỉ hưu hả?
- Có thầy anh qua thăm...Thầy anh cũng như thầy của em.
Khác với các toà lâu đài ẩn mình kín mít sau các lùm cây xanh tươi trong sa mạc, Song Yến Trang rộng minh mông nằm lồ lộ bên đường cái quan quen thuộc chạy thẳng về Hắc Mộc Nhai làm mỗi lần có dịp đi về hướng đó tôi bồi hồi; vì tuy làm dân Phàn Thành bấy lâu nay, nhưng tâm hồn tôi vẫn còn gửi hết về bên ấy...
Anh cười hiền lành:
- Thấy được không em?
- Trời ơi còn phải hỏi! Song Yến Trang đẹp nhứt trong các trang trại của nhóm Phàn Thành Tứ Hữu đó nghen!.
- Còn con lạc đà của thằng con anh?
Tôi trầm trồ khen:
- Thiệt là một con chiến mã!
Nghe thế, anh cầm tay mừng rỡ dắt vô trang: "Vậy mà bấy lâu nay em không đến ăn cơm với anh!"
Chưa kịp nói gì, thì vùng thấy Thầy cũ tười cười đi lại, tôi cảm động quá. Thầy trách:
- Chỉ mới trao đổi với nhau một lần, anh bỗng ngừng mất!
- Thưa Thầy, em tự chia việc: Tìm Thầy là việc của các anh; còn em, đi tìm Cô. Và em đã tìm lại được cô Lê đẹp nhất trường...
Thầy chợt mơ màng hỏi nhỏ: "Còn cô Vân?"
Ngoài nước da trắng trẻo và nụ cười vui vẻ hiền lành, tôi không còn nhớ gì nhiều về người Thầy cũ hồi ba mươi mốt năm về trước, nếu không được chủ nhân Song Yến Trang diễn tả lại qua điệu bộ rất buồn cười về cái dáng đi bí mật của Thầy như một thám tử, và cách bôi dầu bạc hà trên điếu thuốc Ruby để hút cho thơm hồi ấy...
Không ai thương Thầy bằng anh. Từ dạo biết tin Thầy sẽ qua thăm, anh cất để dành chai rượu quý không dám cho Thiết Thạch Đại Phu ngó thấy. Lúc đem ra, thì cả ba đã ngà ngà không còn đủ sức mở hay phân biệt được ly và chai. Hai người cứ khắn khít cầm tay nhau, nếu không nghe anh nhắc đi nhắc lại với Yến phu nhân, thì rất khó phân biệt Thầy Trò: "Em, đây là Thầy của anh! Thầy của anh cũng như Thầy của em!"
Rồi anh nói một câu rất cảm động: "Tôi biết thương kính Thầy vì tôi đã từng ở trong quân đội. Thầy cũng như cấp chỉ huy của mình!"
Tuy Thầy là chưởng môn, nhưng hôm nay còn có Lão Đại, tức Nghè Tân bên cạnh. Thầy vui vẻ nhắc: "Tôi còn có Đại Sư Huynh của tôi."
Tôi làm tạm một màn phỏng vấn vị Chưởng Môn:
- Sao Thầy không đi trước ngày 30 tháng 4?
- Đó là một câu hỏi hay. Tôi có nhiều cơ hội để đi, nhưng kẹt thằng con nhỏ đang bị lên Ban Khỉ.
- Sau ngày đó, Thầy có còn được mời ở lại giữ chức vụ cũ hay dạy học?
- Sau sáu tháng học tập cải tạo "Tẩy Não", tôi đã xin nghỉ việc.
- Rồi Thầy làm gì?
- Tôi nghiên cứu học làm Trương Vô Kỵ trong Cô Gái Đồ Long.
Chúng tôi cười sung sướng ngó qua cô Lệ-Hồng đang e lệ. Quả thật đôi mày của cô đã được bàn tay nghệ sĩ tài hoa của vị Chưởng Môn tô rất đẹp!
Buổi họp mặt gặp lại vị Chưởng Môn bản bang ở Song Yến Trang kéo dài đến gần cạn chai rượu mạnh, ngó lại thấy vắng bóng anh Đắc-Ứng tức Thiết-Thạch Đại Phu, chị Hồng nói nhỏ: "Chắc chả chịu hết nổi rồi!"
Vậy mà một lát sau trở ra, Đại Phu kêu khát, lại còn bồi thêm một cối bia. Công lực thật khiếp! Kết thúc là phần văn nghệ Tứ Ca gồm Chưởng Môn, Lão Đại, Thiết Thạch Đại Phu, và chủ nhân Song Yến Trang hát biểu diễn tặng các phu nhân.
Hẹn mai nầy lên Mai-Thanh Trang trên Phá Sơn gặp Lão Tứ.
Mời bạn xem vài tấm hình kỷ niệm ở Song Yến Trang hôm 20 tháng 5 năm 2006:
http://pg.photos.yahoo.com/ph/unclevinh ... EBVvZMYlt5